Tôi đoán đây là "phi vụ" điên rồ nhất, ngẫu hứng nhất và mạo hiểm nhất trong cuộc đời tôi và cũng là một sự kiện kỳ quái nhất.
Ngồi máy bay từ thành phố Bình Sơn đến sơn trại phía Nam Tân Cương mà Dương Thần đã nhắc đến phải mất hơn ba tiếng đồng hồ, kết quả là tôi đã cưỡi Giải Trĩ bay lên trời như thế này đây. Cũng may là tôi cố tình mặc thêm vài bộ quần áo, nhưng vẫn bị cái lạnh thấu xương xuyên qua da thịt, tay chân đều tê cứng, nếu không vận công chống đỡ thì có lẽ tôi đã chết cóng nửa đường rồi.
May mắn hiện tại là ban đêm. Bọn tôi không cần bay quá cao, tôi ngồi trên lưng Giải Trĩ thần quân, bay lên bầu trời, lả lướt dưới mặt đất. Nhìn thấy các thành phố đều rực rỡ ánh đèn màu, nhưng khi trên mảnh đất mênh mông vô tận, các thành phố đó lại nhỏ bé như những ngôi làng, thôn xóm.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt cảm nhận được cảm giác như đang bay trong cuốn sách cổ, không hiểu sao lại nhớ đến Harry Potter, có điều tôi hiện tại “nhỉnh” hơn cậu ấy, cậu ấy cưỡi chổi, còn tôi cưỡi thần thú.
Thành phố, làng mạc, núi đồi, rừng rậm, đồng bằng, sông ngòi…
Cảnh vật bên dưới không ngừng thay đổi. Thần quân Giải Trĩ cũng không nói chuyện, cả bốn chân luận động, hết sức bay trên mây và sương mù. Tôi có ý muốn hỏi ông ấy đến đâu rồi, nhưng giữa không trung gió bạt rất dữ dội, tôi căn bản không mở được miệng, chỉ đành mặc cho ông ấy bay. Thầm nghĩ, tôi đây cũng xem là xe không người lái, phải không?
Chạy nước rút thế này cũng nhanh đấy, chỉ là phải chịu vật vã một trận, nhưng vì cứu Tiểu Bạch cũng đành phải thế. Tôi cứ thế này cho đến khi chân trời chuyển sang màu trắng, cũng không biết là mấy giờ rồi. Thần quân Giải Trĩ đột ngột rít lên một tràng dài rồi bất thình lình sa xuống. Bắt đầu bay ở độ cao thấp, tôi mở to mắt nhìn xuống, chỉ thấy núi rừng bạt ngạt, sương mù tầng tầng lớp lớp, hình như gần đến nơi rồi.
Qua một lúc sau, trời dần hừng sáng, cuối cùng chúng tôi cũng đáp xuống một con đường cổ, cả người tôi tê liệt, chân không nhấc nổi nữa, thần quân Giải Trĩ hóa thân thành người, kéo tôi vào một mái đình ven đường nghỉ tạm, mất tầm mười mấy phút tôi mới dần lấy lại được trạng thái ban đầu.
Đây quả thực là tự mình chuốc lấy khổ mà, nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều, thấy trời sắp sáng, chúng tôi vẫn không biết hiện tại mình đang ở chỗ nào, phải tranh thủ thời gian đi cứu Tiểu Bạch.
Tất nhiên tôi không biết đường, cũng không biết đây là đâu nên lấy ngọc Tỳ Hưu ra, thần quân Giải Trĩ liền triệu hồi Dương Thần, cậu ấy vừa đi ra thì bị một cơn hoa mắt chóng mặt ập tới, ôm đầu nhìn xung quanh rồi ngạc nhiên nói:
- Trời ơi, tiểu Thiên, quá ảo diệu rồi đấy, cái này, đến nơi rồi hả?
Tôi đáp:
- Dù sao cũng gần giống vậy đó. Cụ thể đến hay chưa đến nơi cậu nói, mình cũng không biết nốt, cái này chẳng phải phải hỏi cậu sao.
Cậu ấy nhìn quanh, vẻ mặt sững sờ mơ mơ màng màng hỏi:
- Cậu hỏi mình, mình cũng không biết. Khắp nơi đều là núi. Ai mà biết đâu ở đâu chứ.
Tôi cau mày:
- Không phải chứ, nếu đến cậu cũng không tìm được chỗ đó, thì chúng ta đến đây chẳng phải là công cốc hả?
Dương Thần gãi đầu không nói gì, dáo dác nhìn xung quanh, tôi nói với Dương Thần:
- Vậy cậu có nhớ tên trại đó không?
- Hình như, hình như là Thiên gì đó, mình chỉ thoáng nghe bọn họ nói qua một lần, không nhớ nổi…
Dương Thần còn chưa dứt lời, Thần quân Giải Trĩ im hơi lặng tiếng nãy giờ đột ngột lên tiếng:
- Có phải là làng Thiên Thủy không?
Dương Thần sửng sốt, liền vỗ đùi trả lời:
- Ôi, đúng đúng đúng, hình như là Thiên Thủy thôn, đúng, chính là cái tên này.
Tôi nghi ngờ hỏi:
- Tôi hỏi này Giải ca, làm sao ông biết là làng Thiên Thủy vậy? Anh đã đến đó rồi ư?
Ông ấy lườm tôi, nói:
- Cậu gọi ta là gì cơ?
- Thì, dù sao chúng ta cũng phải có một tên gọi chứ, tôi cũng không thể gọi ông bằng tôn hiệu của ông trước mặt người khác, phải không?
Ông nhướng mí mắt, đáp:
- Giải ca, ha ha, chuyện này cũng thú vị đấy, vậy tùy cậu. Ừ, Thiên Thủy thôn, nếu cậu nói về mấy nơi khác thì ta không biết, nhưng Thiên Thủy thôn ta thực sự từng đến một lần. Nhưng có điều, cách đây đã lâu lắm rồi, có lẽ... không nhớ rõ nữa, nhưng người thời đó vẫn còn bím tóc.
Tôi nghe nói rằng đây là triều đại nhà Thanh, nhưng không cần biết có bím tóc hay ria mép, tóm lại, vì ông ấy đã từng đến đấy thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn
Tôi vội nhờ ông ấy dẫn đường nhưng ông lại lắc đầu bảo lúc đó đang bay cùng người khác, không nhớ đường đi, nếu nhìn thấy ngôi làng đó chắc vẫn còn ấn tượng.
Nói qua nói lại cả buổi, hóa ra ai cũng không biết đường, nhưng dù sao chúng tôi đã có được tên nơi đó, coi như là có thu hoạch. Thế là mấy người chúng tôi chỉ biết dọc theo con đường lớn mà đi về phía trước, hy vọng gặp được người qua đường, hỏi thăm hướng đi làng Thiên Thủy.
Có điều, nơi này hoang vu hẻo lánh, muốn gặp được một người cũng khó khăn. Thấy trời càng lúc càng sáng, tôi sốt ruột cả lên, định gọi Thần quân Giải Trĩ biến hình, bay lên trời để tìm đường thì trước mặt có hai người, một già một trẻ đang đi tới.
Hai người này, một lão già đã quá bảy mươi, một thiếu nữ còn rất trẻ, một già một trẻ cùng dìu dắt nhau đi, đang chậm rãi từ con đường xưa đằng trước đi tới.
Vừa thấy có người đi ngang qua, tôi liền tạm thời từ bỏ dự định kêu Thần quân Giải Trĩ biến hình, mặt mày tươi cười tiến lên trên chào hỏi hai người kia:
- Ông lão, cô bé, chào buổi sáng…
Cả hai cùng dừng bước và ngước nhìn tôi, lúc này tôi mới để ý rằng mặc dù ông già đầu tóc đã bạc trắng, lưng đã hơi còng nhưng đôi mắt lại sáng và có thần vô cùng, còn cô bé có vẻ tầm mười bốn, mười lăm tuổi, dáng vẻ khá yêu kiều, nhìn tôi cảnh giác.
- Chàng trai này, có gì chỉ bảo?
Ông lão híp mắt lên tiếng hỏi, tôi vội vàng thu lại ánh nhìn đánh giá hai người họ rồi nói:
- Chúng tôi là từ vùng ngoài đến, muốn đến làng Thiên Thủy thăm một người bạn, nhưng đến đây thì bị lạc, muốn hỏi thăm một chút, Thiên Thủy thôn đó ở hướng nào, làm sao đi nhanh hơn một tí?
Tôi hỏi xong, đôi mắt của ông lão lại nheo lại, lướt nhìn tôi từ trên xuống dưới mấy lượt, nhưng không nói một lời, cô gái bên cạnh trợn mắt và nói với tôi:
- Mấy ngươi đang làm gì vậy? Đến Thiên Thủy thôn làm gì chứ? Mới sáng sớm mà ở con đường này?
- Ờm, tôi vừa nói rồi đó, chúng ta đi thăm một người bạn rồi bị lạc đường
Tôi vội vàng giải thích.
- Lạc đường? Lạc đường cũng không phải cách bí mật, các người là…
Cô gái đầy vẻ bối rối, ánh mắt nhìn chúng tôi như nhìn mấy tên xấu xa, nhưng giọng nói của cô lại lanh lảnh ngọt ngào, nghe bên tai như những chú chim vàng anh xuống núi véo von vào sáng sớm, khiến lòng người rất dễ chịu.
Nhưng lời cô ấy còn chưa nói xong, ông lão đột nhiên lên tiếng:
- Xin hỏi, người bạn đó của các cậu họ gì và làm gì ở Thiên Thủy thôn?
Á, cái này hơi khó, nghĩ rằng mình hỏi đường thôi mà sao phải hỏi cùng truy tận như thế, lẽ nào bọn họ đến từ Thiên Thủy thôn?
Suy nghĩ một hồi, tôi chỉ đơn giản trả lời:
- Cậu ấy họ Dương, làm gì ở làng Thiên Thủy thì thì tôi cũng không rõ. Chỉ là nhận được tin tức từ cậu ấy mới đến đây, thế nào, ông lão hẳn là đến từ làng Thiên Thủy?
Ông lão lắc đầu:
- Thế cũng không phải, he he, làng Thiên Thủy, các cậu thật sự muốn đi?
Câu hỏi này là sao, tất nhiên bọn tôi muốn đi rồi. Đây là lần đầu tiên tôi gặp người hỏi người hỏi đường nhiều như thế này, nhưng cũng hết cách, đành gật đầu trả lời:
- Đúng vậy, chúng tôi thật sự muốn đi, nhất định phải đi, ông lão nếu biết đường, hy vọng ông chỉ dẫn. Ông xem, chúng tôi thực sự là người ngoài vùng đến...
Tôi chưa nói xong thì cô gái đột nhiên bật cười, vươn ngón tay như thon thả chỉ về hướng chúng tôi đang đi rồi nói:
- Bảo các người kỳ lạ, đúng thật là kỳ lạ mà. Hướng các người vừa đi, chính là Làng Thiên Thủy, tôi còn nghi ngờ các người từ làng Thiên Thủy đến, không ngờ các người lại muốn đi làng Thiên Thủy. Từng nghe nói người lạc đường nhưng vẫn chưa nghe bị lạc như thế này. Mấy người có phải từ trên trời rơi xuống không thế?
Tôi cười trừ, giang hai tay:
- Thật không giấu diếm, chúng tôi thật đúng là…
Tôi chưa kịp nói hết lời, Thần quân Giải Trĩ đột nhiên từ bên cạnh tiến lại gần, có chút mất kiên nhẫn chen vào:
- Đừng nói dong dài như vậy nữa, tiểu tử, hai người các ngươi rốt cuộc có biết làng Thiên Thủy ở đâu không? Biết thì mau chóng nói ra, không biết thì tránh.
Giọng nói phát ra từ cuống họng của ông như sấm rền, cô gái run cả người, ngẩng đầu nhìn ông ấy chằm chằm mà sững sờ, hai mắt nhìn thẳng vào gương mặt của Thần quân Giải Trĩ, lại có chút si ngốc.
Nhìn sang ông lão cũng sửng sốt, hơi lùi về phía sau, đánh mắt dò xét Thần quân Giải Trĩ mấy lần, mới để ý đến bộ dạng của cô gái, lập tức ho khan vài tiếng, cô gái mới giật mình tỉnh lại, trên mặt hơi ửng hồng, tầm nhìn hướng xuống, nhưng vẫn không ngừng nheo mắt nhìn trộm thần quân Giải Trĩ.
Đây là tình huống gì thế này? Tôi gãi gãi đầu liếc nhìn Thần quân Giải Trĩ, thì thấy người này mặt sáng như ngọc, mày kiếm cùng mắt sáng như sao, tóc dài buộc sau đầu, tùy ý tung bay. Thân khoác bộ đồ trắng, thắt đai ngọc quanh eo. Trong màn sương tinh mơ, toàn thân ông ấy toát lên một vẻ khó tả.
Thật đúng là một công tử phong nhã, lần đầu tiên tôi để ý đến hình ảnh vô cùng bảnh bao này của ông ấy, có vẻ như cô gái đã nảy sinh xuân tình, vừa gặp đã yêu rồi đây.
Tôi nhìn lại bản thân mình, trên người mặc qua loa mấy lớp quần áo, lại vật vã cả đêm, chắc là nhếch nhác lắm, so với Thần quân Giải Trĩ người ta, quả là một mớ hỗn độn.
Nhưng ông lão lại không chú ý đến điều này, ông ung dung nhìn chúng tôi, gật đầu và nói:
- Thôi, không giấu diếm gì các cậu, ông cháu tôi đang đi về hướng làng Thiên Thủy. Nếu đã tiện đường thì có thể cùng đi với chúng tôi.
Nói rồi, ông lão giơ tay chĩa về phía trước:
- Dưới chân ngọn núi lớn ở đằng trước, cách đầy khoảng hai mươi dặm đi bộ, đó là Thiên Thủy thôn...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo